Truyện ngắn: Đam mê lạc lối

        Ma túy hiện nay vẫn đang là kẻ giết người thầm lặng, ma túy đã làm băng hoại các giá trị đạo đức, thiệt hại kinh tế, hủy hoại giống nòi. Tuy nhiên trong cuộc sống không phải ai cũng đủ tỉnh táo, kiến thức để tránh xa hiểm họa ma túy. Câu chuyện của Cường sau đây là một minh chứng cho điều đó:

          Cường sinh ra trong một gia đình có bố, mẹ làm công chức nhà nước bậc trung ở thành phố trẻ Hạ Long. Tiền thân trước kia là thị xã Hòn Gai dựa trên nền kinh tế chủ yếu là ngành công nghiệp khai thác than đầy bụi bặm và ô nhiễm, đi kèm với rất nhiều những tệ nạn nảy sinh ra từ nơi dễ kiếm tiền đó.

          Sau này khi đã trở thành thành phố Hạ Long thì ngành than không còn là ngành kinh tế chủ lực nữa, mà dần chuyển sang thành thành phố du lịch đầy tiềm năng được cả nước biết đến với một vịnh Hạ Long, kỳ quan thiên nhiên mới của thế giới. Tuổi thơ của cậu cũng êm đềm và thơ mộng như bao đứa trẻ khác, được chăm sóc, dạy dỗ và chịu sự giáo dục rất nghiêm khắc từ cha mẹ. Bố mẹ đã đặt bao nhiêu niềm tin và hy vọng vào cậu con trai học hành giỏi giang, biết nghe lời. Điều đó có lẽ sẽ thành sự thật nếu không có cơn bão ma túy Heroin tràn ngập thành phố vào khoảng thập kỷ 90 của thế kỷ trước. Nó đã cướp đi biết bao sinh mạng của bao gia đình và gây ra hậu quả vô cùng to lớn, thật không may cậu cũng nằm trong số đó.

          Lúc Cường 15 tuổi, lứa tuổi đang dần hình thành nhân cách và nhận thức xã hội, thích thể hiện bản thân và làm những điều mình muốn, song lại chưa nhận thức đúng đắn được đâu là cạm bẫy, hố sâu…Kết thúc năm học cấp hai với học lực khá tốt, Cường thi tuyển vào cấp ba chẳng khó khăn gì. Ở môi trường có thầy mới, bạn mới, cái gì cũng mới mẻ với cậu, cậu tham gia tất cả các buổi liên hoan, tụ tập của bạn bè khi được rủ rê, với một lý do rất đơn giản và trẻ con là chỉ để tỏ ra với bạn bè là mình sành điệu. Dần dần cậu tỏ ra ít quan tâm tới những lời dạy bảo của bố mẹ, mà chỉ thích cùng bạn bè chơi bời và khám phá những điều mới mẻ. Trong một lần liên hoan hết học kỳ II của lớp 10, nhóm của Cường rủ nhau đi sản nhảy, uống rượu, hò hét, say rượu. Trong lúc hơi choáng váng Cường thấy thằng bạn thân nhét một cái gì đó vào mồm và bảo nuốt đi, nhảy nó mới máu, Cường làm theo và kết quả đúng như nó nói. Sau này Cường mới biết đó là thuốc lắc mà mấy thằng bạn con nhà giàu trong nhóm “tay chơi” ở lớp của Cường mua được. Lần sau mình chơi loại khác còn thích hơn, một thằng bạn vừa nhảy vừa hét vào tai Cường, và cái thích hơn của bạn Cường quảng cáo chính là Heroin mà cả bọn đã cùng nhau tụ tập nhiều lần để hút, hít trong các quán Karaoke. Hậu quả là Cường bỏ học giữa chừng của học kỳ đầu năm lớp 11, song không phải đơn giản chỉ có như vậy, bởi từ đây cậu đã bắt đầu bị lệ thuộc vào thứ bột trắng chết người đó, ngoài ra bố mẹ Cường còn phải chịu bao tủi hổ, đắng cay và thất vọng ê chề khi có con là một thằng nghiện mới 17 tuổi. Lứa tuổi lẽ ra đã có những ước mơ, hoài bão to lớn song Cường lại chẳng làm được gì khi trước mắt tương lai chỉ là một màu đen tối.

          Nhiều lúc Cường cũng muốn thoát ra tình cảnh hiện tại và đôi khi còn nghĩ tới cha mẹ với những gì họ làm cho cậu, song đó chỉ là những giây phút hiếm hoi khi đã thỏa mãn cơn nghiện. Đến khi thèm thuốc, tất cả lại trở về trạng thái ban đầu, lại nghĩ cách xin tiền, vay mượn, lừa lọc ở tất cả những nơi cậu đến, khi lòng tin của họ chưa bị cậu đánh cắp. Nhiều lần Cường phải đi ăn cắp, chỉ để thỏa mãn cơn thèm thuốc. Sức chịu đựng của bố mẹ cũng có hạn đối với cậu, khi Cường ngày càng trượt dài và lún sâu vào con đường tội lỗi, họ càng đau xót hơn khi chứng kiến con mình ngày càng xanh xao, gầy gò. Vì thương con bố mẹ bắt Cường phải cai nghiện ở một Cơ sở tư nhân khoảng hơn một tháng, ban đầu mọi việc khá trển vọng khi Cường không còn vật vã, thèm thuốc, cơ thể dần hồi phục, có da, có thịt. Song những điều đó cũng sẽ chẳng là gì khi trong đầu Cường vẫn còn những đam mê lạc lối, những ký ức cũ về những cuộc chơi cứ hiển hiện trong đầu, không sao xóa nhòa được. Thỉnh thoảng Cường lại thấy rùng mình ớn lạnh, nổi gai ốc khi những ký ức đó ùa về, công thêm những cuộc gặp gỡ, chơi bời với bạn nghiện trước đây. Dần dần sau vài tháng Cường lại trở về vạch xuất phát ban đầu, lại nghiện như cũ, thậm chí còn nặng hơn. Một lần nữa bố mẹ Cường lại phải cay đắng đưa con vào cai nghiện tại Cơ sở cai nghiện ma túy tỉnh Quảng Ninh. Nơi đây được biết đến là nơi có cảnh quan và môi trường trong sạch, đội ngũ cán bộ Cơ sở có tâm, có tầm, Cơ sở vật chất trang bị đầy đủ, chế độ ưu đãi tốt và một điều đặc biệt và vô cùng quan trọng đối với học viên vào đây là không bao giờ có bóng dáng của ma túy và các chất kích thích khác.

          Sau thời gian cai nghiện một năm, bây giờ Cường đã trở thành một con người hoàn toàn khác, béo khỏe, hồng hào và tràn đầy sức sống. Đó là một niềm vui vô cùng lớn đối với bố mẹ cậu mỗi khi vào thăm gặp cậu hàng tháng, có nhiều lần mẹ Cường phải rơi nước mắt vì vui buồn, hạnh phúc đan xen, họ không còn mong mỏi gì hơn thế.

          Trong môi trường này, Cường thấy yêu lao động, thể dục, thể thao ở những môn mà mình yêu thích. Cường kết thân được với nhiều bạn bè có hoàn cảnh khác nhau, nhưng cũng có lúc cậu phải chia tay khi tình bạn vừa mới bắt đầu. Chẳng bao lâu, hôm nay đã đến ngày Cường hoàn thành thời gian cai nghiện tại Cơ sở, cậu đã đủ niềm tin để trở về với gia đình, người thân, cộng đồng và xã hội. Những ngày tháng qua với những đam mê lạc lối đã lấy đi của Cường tất cả từ tiền bạc, hành vi nhân cách đạo đức và lòng tin của mọi người nay đã đi vào dĩ vãng.

          Cậu luôn luôn tâm niệm rằng sẽ phải làm lại từ đầu bằng mọi giá, để làm được điều đó, Cường đã biết từ bỏ những cuộc chơi vô bổ, không bao giờ đi đến tận cùng những cuộc chơi vui với bạn bè. Bời sau đó sẽ thường xảy ra những việc không mong muốn, riêng đối với ma túy, Cường sẽ nói không bao giờ, lúc đầu tuy khó, nhưng dần dần cũng sẽ quen, phải cố gắng từng chút, từng chút một. Đến nay bằng tình thương và sự quan tâm của bố, mẹ Cường đã dần lấy lại được tất cả những gì một thời mình đã đánh mất.

                                                        Học viên: Trần Minh Trường – Ban QLHV số 1

 

Bài viết liên quan