Bài tự sự: Biết ơn vì ngày mai

Đôi khi ai đấy chợt đến trong cuộc đời bạn và lập tức bạn nhận ra hình như họ có ý định gì đó, chẳng hạn như dạy cho bạn một bài học, hoặc giúp bạn hình dung ra bạn là ai và mục đích sống của bạn là gì. Trong cuộc sống có những truyện xảy ra với bạn đầy đau đớn, nghiệt ngã và đầy bất công nhưng ở mặt ngược lại bạn nhận ra rằng nếu không vượt qua những trở ngại đó, bạn sẽ chẳng nhận ra khả năng và sức mạnh tiềm năng, ý chí mạnh mẽ hay một trái tim vẫn còn sôi sục đầy nhiết huyết. Mọi việc đều xảy ra theo cái lý của nó, chẳng có điều gì xảy ra tình cờ hay may mắn cả, tất cả để thử thách sự chịu đựng của tâm hồn bạn. Nếu không có những thử thách đó, cuộc đời bạn sẽ như một con đường bằng phẳng, trơn chu, an toàn, thỏa mái nhưng hoàn toàn vô vị và buồn chán. Trước khi tôi kể hành trình đi tìm lại hy vọng của mình, tôi xin gửi lời cám ơn từ tận đáy lòng mình đến các cán bộ làm việc tại Cơ sở cai nghiện tỉnh Quảng Ninh, những con người không có cánh, không vòng thánh nhưng đối với tôi họ như những thiên thần đã kéo tôi ra khỏi vũng lầy của tôi lỗi và trao vào tay tôi những điều tốt đẹp nhất của cuộc sống, để hạt mầm của hy vọng lại một lần nữa nảy nở trong tôi. Những con người với lỗ lực tuyệt vời đã và đang tô đẹp thêm cho cuộc đời của tôi nói riêng và tất cả anh em nói chung. Tôi xin cúi đầu trước những con người ấy. Tôi xin cám ơn!

179 ngày trước khi tôi đến với Cơ sở cai nghiện ma túy tỉnh Quảng Ninh, tôi sống với sự ích kỷ của bản thân, bán mình cho những giây phút mê ảo, đánh mất đi những giây phút tuyệt vời của cuộc sống và những giá trị của cuộc đời mình. Tôi trở thành nô lệ của cái chết trắng, chết người ấy, tôi ngày càng cống nạp cho nó nhưng giọt nước mắt của mẹ tôi và niềm tin của tất cả người thân dành cho tôi. Tôi sống vô hồn không nghĩ đến ngày mai với những đam mê cuồng dại của bản thân, tôi sống một cách lay lắt như những ngọn nến trong gió mà có thể tắt bất cứ lúc nào. Rồi một ngày khi mọi người xung quanh tôi đã không còn chịu đựng và chấp nhận được một con người như tôi nữa, mọi người quyết định đưa tôi đến đây cai nghiện. Khi mới đến đây tôi vẫn giữ ý nghĩ tiêu cực của bản thân, tôi thù hận gia đình tại sao lại đưa tôi tới đây, vì nỗi nhớ thứ chất trắng vẫn ngấm trong tâm trí tôi, xâm chiếm tôi, làm tôi mất đi suy nghĩ, mất đi lý trí. Tôi tiêu cực với tất cả mọi người, tôi không nói chuyện hay tiếp xúc với bất kỳ ai, tôi hoài nghi với thái độ đó sẽ chẳng ai muốn lại gần tôi nữa, nhưng có lẽ tôi đã nhầm một lần nữa.

Các cán bộ nơi đây vẫn cố gắng tiếp xúc, khuyên bảo tôi, vẫn dùng sự nhẫn lại, vị tha ấy để tôi bình tĩnh, bớt đi tiêu cực trong suy nghĩ. Dần dần khi tôi đã khôi phục lại lý trí để nhận biết được cái đúng, cái sai, tôi thấy rất ấn tượng với những bài học đầu của thầy Dũng, những câu truyện mộc mạc đơn sơ nhưng mang đấy ý nghĩ nhân văn, giúp tôi hiểu được tôi là ai, và tôi ở đây để làm gì. Sau đó tôi tiếp tục hành trình đến Ban QLHV số 2, với sự dìu dắt ân cần của Cô Xuân và các cán bộ Ban quản lý học viên số 2. Tại đây tôi được học tập, rèn luyện, làm việc bên cạnh những người anh em giống như tôi, những mảnh đời khác nhau nhưng chung một mục đích là đi tìm lại những giá trị của bản thân. Chúng tôi được sự giúp đỡ của cán bộ để đến với nhau như một gia đình thực sự, cùng dìu nhau qua những khó khăn hay chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn. Qua những ngày tháng tuyệt với ấy, tôi đã đoạn tuyệt với những quá khứ sai lầm của mình, tôi đã nghĩ đến một tương lai tươi đẹp hơn, giờ đây trong tôi là một hy vọng mãnh liệt, đẩy lên một chút nhiệt huyết của tuổi trẻ, tôi khao khát làm lại nửa cuộc đời chìm trong quá khứ, bóng tối là quá đủ, giờ tôi đã tìm được nơi ánh sáng của hy vọng.

Còn một ngày nữa tôi được đoàn tụ với gia đình, người thân và phải xa mảnh đất Vũ Oai đầy nắng gió nhưng đầy tình người này. Tôi thức trắng đêm cuối ngày để viết lại hành trình của mình mong ai đó sau này đọc lại thì tôi muốn nói với các bạn là luôn có một thứ hy vọng cho chúng ta là “ngày mai”.

Học viên: Trần Quang Anh – Ban QLHV số 2

Bài viết liên quan