Truyện ngắn “Ngã rẽ cuộc đời”

 

Trời lại mưa! Không biết có phải là do duyên số như những người mê tín thường hay nhắc đến không mà lần này nó bị công an giải đi trời lại mưa tầm tã như vậy. Nó biết với tình trạng của nó không sớm thì muộn cũng sẽ bị công an bắt, nhưng lần trước và lần này trời đều mưa rất to, mưa như chút nước. Trong đầu nó hình như đã không còn nghĩ được gì, bởi vì cơn vật vã đã làm người nó mệt nhoài từ đêm hôm qua. Khi họ đẩy nó lên xe thùng, không hiểu nước mưa hay nước mắt của nó đã làm mắt nó nhòa đi, mọi thứ trở lên mông lung, xa vời.

Lúc nó cảm thấy thời gian dài vô tận thì chiếc xe cũng dừng lại mang theo cái thân xác tưởng như vô hồn của nó. Khi cánh cửa xe mở ra thì bầu trời cũng đã tạnh mưa. Hình như trên trời còn có cả cầu vồng rất đẹp, với đủ màu sắc, nhưng nó lại liên tưởng cuộc đời mình chỉ có màu đen tối, u ám.

Trải qua thời gian cắt cơn nó đã khỏe lên nhiều, cách nghĩ  cũng đã thoáng hơn một chút nhưng cũng chỉ nó biết…thực ra đầu nó đang rỗng tuếch, chẳng nghĩ được điều gì quý giá. Thời gian khổ cực nhất cũng dẫn trôi qua nhưng cũng không đủ cho nó tỉnh hẳn. Có một điều nó ý thức được là nó bị cách ly hoàn toàn với xã hội, cách ly hoàn toàn với cuộc sống bên ngoài, mà khi ở ngoài ấy nó thấy cuộc sống vô vị. Với nó chẳng có gì là niềm vui hay nỗi buồn, chẳng có gì là lý tưởng, thậm chí nó cũng chẳng biết đâu là ngày hay đêm. Phải rồi, làn khói trắng đã làm nó như vậy, đã biến nó thành cái thứ gì đó mà người không ra người.

Bữa thuốc cắt cơn buổi trưa đã cắt ngang dòng suy nghĩ của nó, vậy là nó biết rõ những ngày tháng đằng đẵng đang chờ nó, lại học tập, lại rèn luyện, lao động, mà từ khi phụ thuộc vào ma túy đã khiến nó lười biếng. Nó sợ như vậy và nó ghét bản thân nó, nhưng cũng chỉ có như vậy, chỉ có thể đối diện với sự thật thì cuộc đời nó mới có thể quay đầu.

Đúng là nước chảy đá mòn, thời gian là phương thuốc có thể chữa được bệnh của nó. Ngày tháng âm thầm trôi đi, vậy là thời gian nó xa gia đình đã được gần hai năm, cứ nghĩ lại quãng thời gian ấy mà lại thấy xót xa. Thật buồn cười, từ một thằng người không ra người, suốt ngày lang thang đầu đường, xó chợ, thân hình gầy như que củi, suốt ngày trong cơn đói thuốc đã biến nó trở thành như một thằng điên, nó làm người thân của nó đau lòng và tủi nhục. Bây giờ thì nó khác nhiều rồi, trông nó khỏe mạnh lại hoạt bát, đúng là môi trường và thời gian đã tạo lên kỳ tích, đã làm thay đổi hẳn con người nó. Nó biết môi trường trong Cơ sở cai nghiện là hoàn toàn tốt không thì làm sao có thể thay đổi được con người nó, lấy lại sự tự tin trong nó. Lần này thì cái tình nhút nhát như trước đây đã biến mất, nó biết đấy là vì nó được hòa đồng, được yêu thương đùm bọc và chia sẻ. Nó được an ủi, động viên và tham gia nhiệt tình vào các phong trào văn nghệ, thể thao của Cơ sở hay của Ban quản lý học viên tổ chức, nó được học và làm nhiều những công việc có ích. Ngọn lửa tỉnh thương và trách nhiệm đã lan truyền trong con người nó lúc nào nó cũng không hay biết, chỉ có điều những việc làm của nó trong Cơ sở đều được đánh giá cao.

Giờ đây sống dưới môi trường yên tĩnh này, nó không còn kỳ vọng và ảo tưởng đến ma túy, nó đã nghiệm ra rằng cái thứ chất trắng chết người đó đã cướp đi tất cả những gì nó có, cướp đi niềm tin của gia đình, bạn bè, tiền đồ và tương lai của nó.  Khi mọi thứ bắt đầu trở lại vạch xuất phát nó lại cảm thấy hoang mang, lo lắng, nó biết phía trước đang chờ đó nó có thể còn nhiều thử thách và cám dỗ, nó thấy rùng mình. Nhưng cái cảm xúc đó cũng qua đi nhanh chóng, nó đứng dậy đi ra ngoài nhìn ngắm và chìm trong bầu không khí trong lành, nó lại thấy trong lòng trở lên ấm áp lạ thường. Vì chính nơi đây, thời gian qua đã làm thay đổi con người nó, thay đổi một con người tưởng chừng như không thể cứu vãn. Đã ngàn vạn lần nó tự nhủ với bản thân rằng, nó phải cứng rắn, đối mặt với sự thật để làm lại từ đầu. Phải chăng, đó là con đường đang đợi nó phía trước.

                                                 Lưu Hồng Tuấn – Học viên Cơ sở

Bài viết liên quan