Bài thơ “Lạc lối”

Xưa kia còn nhỏ tại gia.

Ông bà cha mẹ chăm lo học hành.

Đến năm 18 trưởng thành.

Ăn chơi theo bạn học hành dở dang.

Bà con cô bác họ hàng.

Trăm lời khuyên bảo nhưng lòng chẳng nghe.

Chỉ sau một buổi trưa hè.

Cùng chơi với bạn bến xe, gầm cầu.

Thời gian chằng được bao lâu.

Trở thành con nghiện thân hình xác xơ.

Nửa đêm đến sáng đợi chờ.

Cho thỏa cơn nghiện, đù đờ người ra.

Quanh năm chẳng giúp việc nhà.

Lừa cha, dối mẹ là điều thường xuyên.

Biết rằng cuộc sống chẳng yên.

Nghe lời cha mẹ tôi liền đi cai.

Trong này mảnh đất Vũ oai.

Cắt cơn, giải độc những ngày đầu tiên.

Tâm hồn, đầu óc liên miên.

Nghĩ rằng chẳng thể vượt qua bênh này.

Sớm hôm ngày lại qua ngày.

Sức khỏe cũng đã từng ngày tốt hơn.

Trong lòng một dạ quyết tâm.

Đoạn tuyệt quá khứ tự thân cứu mình.

Vững tin về với gia đình.

Cộng đồng xã hội vui mừng tin yêu

                                          Nguyễn Văn Cường – Học viên Cơ sở

Bài viết liên quan