Bài cảm nhận “bố trong mắt con”

 

         Khi màn đêm buông xuống, tiếng đài phát thanh của Cơ sở cai nghiện ma túy tỉnh Quảng Ninh vang lên “Các bạn hãy thả lỏng cơ thể…hãy nghĩ tới những gì tốt đẹp…nhắm mắt chìm vào giấc ngủ và quên đi một ngày lao động học tập mệt mỏi”. Tôi lại nhớ về hình ảnh người bố thân nhất, đáng kính nhất, người bố đã chăm lo cho tôi từ khi tôi còn trong bụng mẹ. Cái ngày tôi cất tiếng khóc chào đời thì cũng là lúc ghánh nặng của cha càng thêm vất vả. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi, tôi lớn lên và trưởng thành theo thời gian, cũng như những bạn bè cùng trang lứa, tôi được bố chăm lo cho cuộc sống và cho tôi mọi thứ để tôi có thể tự lập. Bố tôi rất mừng khi thấy tôi có thể tự lo cho cuộc sống của mình, nhưng niềm vui ấy của bố tôi chả được bao lâu, chỉ một đêm mà mái tóc hoa râm của ông hình như đã bạc trắng khi nghe tin tôi đã mắc nghiện. Rồi sau đó tất cả mọi thứ mà bố tôi đã tạo dựng bị tôi cầm cố và bán hết sạch. Những gì còn lại chỉ là những con số trên tờ giấy cầm đồ.

          Một ngày bố bước chậm vào phòng tôi và tận mắt bắt gặp tôi đang dùng ma túy, lúc ấy bố đã suy sụp hoàn toàn. Cuộc sống của tôi càng ngày càng lún sâu trong bóng tối, lúc ấy bố lại tìm kiếm đủ các loại thuốc cai nghiện để cho tôi cai, rồi đưa tôi đi cai ở nhiều cơ sở tư nhân. Bố luôn động viên, vỗ về, an ủi và tin tưởng tôi có thể từ bỏ được ma túy. Một ngày tôi được chính quyền địa phương đưa đi cai nghiện tại Cơ sở cai nghiện ma túy tỉnh Quảng Ninh. Nhìn thấy tôi bị đưa đi, bố thương tôi lắm và chỉ biết nói “con hay quyết tâm cai nghiện, bố sẽ luôn ở bên con”.

          Những ngày tôi sống tại nơi đây, cứ đến ngày thăm gặp là bố lại đúng hẹn lên thăm tôi, khi nhìn thấy tôi giờ đây đã khỏe mạnh bố mừng ghê lắm. Tôi chẳng biết nói gì, chỉ biết hứa với bố rằng rồi đây khi trở về với gia đình và xã hội tôi sẽ từ bỏ ma túy. Giờ đây!tôi được lao động, học tập, được sự quan tâm chỉ bảo của những người cán bộ, những người thầy đã giúp đỡ tôi có thêm nghị lực, niềm tin để quyết tâm làm lại từ đầu, tôi sẽ cố gắng vượt lên chính mình để không phụ công sức của bố tôi đã dành cho tôi.

                                    Phạm Hữu Tình – Học viên Cơ sở

Bài viết liên quan